Vẫn cô đơn và nỗi buồn thật nhiều dù cố gắng thế nào
Cô đơn là một chuyện cũng thật bình thường cho đến khi bạn đi xe máy một mình ra đường và chợt nhận rằng xung quanh bạn có rất nhiều người yêu nhau trong khi bạn thì chỉ có một mình.
Cô đơn là một buổi tối khuya chạy về nhà, đường vắng lặng, ngủ yên, biết hiện tại chẳng có ai quan tâm mình cả, cũng không có ai chờ đợi mình cả.
Biết mình thèm một nơi ổn định, ấm êm, cùng nhau bước đến tương lai, xây những điều bình dị. Sau tất cả những rong ruổi, cố gồng mạnh mẽ, độc lập, nhận ra mình vẫn cần một chỗ dựa vào.
Và cô đơn là khi không ai hiểu được mình, không ai thấu được những nỗi đau mình đang chịu đựng. Thậm chí có khi còn là hiểu lầm, rồi ganh ghét. Bản thân lại chẳng thể nói ra, giải thích. Chỉ có thể buộc ôm hết một mình mình, tự cô lập, đành mặc ai nghĩ sao thì nghĩ.
Đã từng có những ngày muốn chạy trốn cô đơn, đi đến bất cứ nơi đâu, hòa nhập vào những sự rộn ràng để che lấp, gạt đi nỗi cô đơn đó.Nhưng rồi nhận ra cô đơn vốn tồn tại sẵn trong lòng, từng khoảnh khắc đều đi cùng với ta, bắt ta phải nếm trải nó, không sao né tránh đi được.
Đã từng có những ngày muốn tập làm quen với cô đơn, cố gắng đón nhận nó, thoải mái dễ chịu với nó. Nhưng rồi nhận ra thật lòng mình rất buồn, thậm chí buồn đến rơi nước mắt, không sao quen với cô đơn được. Dù ở trẻ khờ hay trưởng thành khôn lớn, vẫn không đủ độ mà quen với cô đơn.
Rồi cuối cùng, chỉ có thể chấp nhận cô đơn ở cùng, chấp nhận tất cả những cảm xúc mà cô đơn mang lại. Không gồng gánh, sợ hãi trước nó nữa, sau tất cả.
Sau tất cả những lần nỗ lực cố gắng xua nó đi, tìm kiếm hạnh phúc. Sau tất cả những niềm tin tưởng, kiên trì, hi vọng. Thì đến một ngày, chỉ đành chấp nhận hết như thế.
Chấp nhận rằng… hình như mình sinh ra…để cô đơn…
Đăng nhận xét