Đàn ông xin đừng lầm tưởng, phụ nữ có thể vì yêu mà tiến đến thì cũng sẽ có đủ dũng cảm để rời đi
Thỉnh thoảng tôi vu vơ hỏi anh: 'Tại sao anh lại chọn em chứ không phải ai khác'. Anh đáp lại ngắn gọn: 'Vì em yêu anh'. Câu trả lời tưởng chừng như hợp lí mà ngẫm đi ngẫm lại chỉ càng khiến tôi cảm thấy đau lòng. Hóa ra không phải vì anh yêu tôi.
Cũng đúng thôi, ai mà chẳng muốn tìm được một người yêu mình. Con người vốn đã ích kỉ trong mọi thứ thì với tình yêu, hôn nhân đã là gì. Tôi đã nhiều lần phải tự thuyết phục chính mình như thế.
Ngay khi vừa tốt nghiệp, anh bảo tôi hãy kết hôn với anh. Không nhẫn, không hoa, không ánh nến lung linh, cũng không cả những câu hứa hẹn sến sẩm. Tôi cho rằng vì anh là con người thực tế nên không thích làm mấy trò dập khuôn như người khác. Dù cảm thấy có hơi hụt hẫng, tôi vẫn mỉm cười đồng ý.
Hôm đi xem váy cưới, anh thử xong bộ vest ưng ý rồi bỏ về trước, bỏ mặc tôi với tâm trạng háo hức đợi chiếc rèm kéo ra để được ngắm nhìn phản ứng của anh.
Ngày chụp ảnh cưới theo lịch hẹn, anh kêu mệt chỉ muốn nằm trong nhà. Anh bảo sau này cưới nhau rồi, nhìn mặt nhau hàng ngày cũng đủ phát ngán rồi, mắc mớ gì phải chụp ảnh cho nhọc người. Anh không muốn cầu kì, vì lễ cưới cũng chỉ là một hình thức. Dù sao tôi cũng theo anh 5 năm rồi, cưới hay không cũng chẳng khác gì.
Nhắc đến 5 năm qua, tôi chưa một lần được trải qua cái cảm giác dỗi hờn, được anh săn sóc, dỗ dành. Vì anh biết, dù anh chẳng cần làm gì thì tôi cũng sẽ tự động quay về với anh. Như một quy luật, kẻ yêu nhiều hơn luôn là kẻ thất bại.
Vì thế nên anh mới nghiễm nhiên cho rằng trái tim tôi sẽ ở bên anh mãi mãi dù đất trời có sập đi chăng nữa. Vì anh tin, chỉ cần lựa chọn ai đó yêu anh hơn tình yêu mà anh dành cho họ, anh sẽ chẳng bao giờ phải chịu thiệt thòi.
Nhưng anh đã lầm. Nếu tôi có thể tiến 100 bước về phía anh, thì cũng sẽ có đủ dũng cảm lùi 101 bước để rời xa anh. Tôi có thể dùng 5 năm thanh xuân để yêu anh, nhưng không thể đánh đổi hạnh phúc cả cuộc đời bên một người chỉ muốn được yêu thương mà không biết cách yêu thương người khác.
Vì thế, tôi đã bỏ đi ngay giữa lễ cưới hôm ấy, trả lại anh chiếc nhẫn đính hôn, bỏ lại lời thề nguyện còn đang dang dở. Anh ngạc nhiên lắm, nhưng lại chẳng hề níu kéo.
'Nếu một ngày nhận ra, dù bạn có biến mất thì thế giới của người ấy cũng không có gì thay đổi, thì đã đến lúc bạn nên tự rút lui để thôi làm khổ trái tim mình'.
Tôi đã làm như vậy. Và tôi hoàn toàn hạnh phúc vì điều đó.
Đăng nhận xét